Giao
hưởng số 6 giọng Fa trưởng (1808), được biết tới với cái tên “Đồng quê”, đã mô
tả những cảm giác nảy sinh khi nhà soạn nhạc hồi tưởng lại những cảnh thôn dã.
Nó áp dụng một số kỹ thuật của âm nhạc chương trình, kể 1 câu chuyện đơn giản
và mô phỏng những âm thanh như tiếng chim và tiếng sấm sét. Giao hưởng số 9
giọng Rê thứ (1824), được đánh giá như 1 trong số tác phẩm vĩ đại nhất của
Beethoven, kết thúc bằng 1 chương hợp xướng dựa trên bài thơ “An die Freude”
(Hướng tới niềm vui) của nhà thơ Đức Friedrich von Schiller. THẾ KỶ 19
Sự xuất
hiện chủ nghĩa Lãng mạn trong âm nhạc mang lại hai xu hướng đối lập nhau trong
sáng tác giao hưởng: xu hướng thứ nhất là sự gắn kết vào giao hưởng những yếu
tố của âm nhạc chương trình, và xu hướng thứ 2 là sự cô đọng các ý tưởng của
hình thức cổ điển, với những giai điệu và hòa âm điển hình của thế kỷ 19. Những
minh họa nhiều người biết đến cho xu hướng thứ nhất là nhà soạn nhạc Pháp
Hertor Berlioz và nhà soạn nhạc Hungary Franz Liszt. Những giao hưởng của họ
dựa trên những ý tưởng văn học (hoặc phi âm nhạc) nhất định, chúng được gọi là
các thơ giao hưởng. yếu tố giai điệu lặp đi lặp lại trong Giao hưởng Ảo tưởng
(1830) của Berlioz là 1 thí dụ, nó thể hiện người phụ nữ đã ám ảnh những giấc
mơ của nhà soạn nhạc. Toàn bộ bản giao hưởng thể hiện sự say đắm đến cuồng dại
của nhà soạn nhạc so với người phụ nữ này. Trái lại, nhà soạn nhạc người Áo
Franz Schubert, về cơ bản đã sử dụng lối tiếp cận hình thức cổ điển trong sáng
tác giao hưởng, tuy nhiên, các giai điệu và hòa âm của ông mang tính chất lãng
mạn tuyệt hảo. Những giao hưởng được mua nhiều nhất của ông là Giao hưởng “Bỏ
dở” (1822) và Giao hưởng Lớn (1828).
Các giao hưởng của những nhà soạn nhạc Đức
Felix Mendelssohn và Robert Schumann thể hiện đặc trưng hòa âm phong phú của
chủ nghĩa lãng mạn. Những giao hưởng được quan tâm nhiều nhất của Mendelssohn
là Giao hưởng Scotland (1842), Giao hưởng Ý (1833), và Giao hưởng “Cải cách”
(1841), chúng hơi chứa đựng các đuối tố của âm nhạc chương trình thông qua ý
nghĩa của các tiêu đề. Các giao hưởng có thương hiệu của Schumann, bao gồm “Mùa
xuân” (1841) và “Sông Rhein” (1850) yếu về cấu trúc nhưng lại giàu giai điệu và
nhạc tố lãng mạn. Thành công nhất trong sự kết hợp hình thức cổ điển và phong
cách lãng mạn là bốn bản giao hưởng của Johannes Brahms.