Thuật
ngữ nhạc cổ điển: Symphony Giao hưởng (Symphony) là một thể dòng tác phẩm quy
mô dành cho dàn nhạc (hoặc dàn nhạc với giọng hát) và thường có nhiều hơn 1
chương. Thuật ngữ “giao hưởng” bắt nguồn từ tiếng Hy Lạp, có nghĩa là “cùng
nhau phát ra âm thanh.” Ý nghĩa này của thuật ngữ “giao hưởng” đã trải qua
nhiều thay đổi trong lịch sử âm nhạc. Ý nghĩa của nó theo cách hiểu của quý
khách ngày nay đã được định hình từ nền âm nhạc Đức và Áo trong suốt đầu thế kỷ
18.
NGUỒN GỐC Thuật ngữ giao hưởng xuất hiện lần đầu tiên vào 5 1597 với vai
trò là tiêu đề các tác phẩm của nhà soạn nhạc thành Venice Giovanni Gabrieli,
Đây là những tác phẩm nhạc lễ cho giọng hát và nhạc cụ, có tên gọi “Sacrae
symphoniae”. Khi đấy, từ “symphoniae” đã được sử dụng để chỉ “sự cùng nhau diễn
xướng” của các giọng hát và nhạc cụ. Tuy nhiên, việc Adriano Banchieri cho phân
phối 1 bản Giao hưởng nhạc cụ mà không có giọng hát vào 5 1607 đã vạch ra một
xu hướng mới quan trọng trong lịch sử giao hưởng. năm 1619, nhà soạn nhạc và lý
thuyết âm nhạc người Đức Michael Praetorius đã viết trong tập tiểu luận của ông
về các hình thức âm nhạc đương thời (Syntagma musicum, Vol. III) rằng, 1 bản
giao hưởng là “một tác phẩm hòa tấu chỉ của các nhạc cụ mà không có bè giọng
hát – dòng tác phẩm này được những người Ý khởi xướng.” Từ giao hưởng cũng được
áp dụng cho phần mở đầu bằng nhạc cụ hay phần ngưng nghỉ trung gian (interlude)
trong số hình thức âm nhạc như cantata, opera và oratorio. 1 ví dụ đáng Chú ý
là “Giao hưởng Đồng quê” trong tác phẩm Messiah (1742) của George Frideric
Handel. ITALY Là một phần mở đầu bằng nhạc cụ, sinfonia (tên tiếng Ý của
symphony) đã trở thành 1 phần cần thiết của nền opera Ý thế kỷ 17, chẳng hạn
như “sinfonia avanti l’opera” trong những tác phẩm của Alessandro Scarlatti.
Vào khoảng năm 1700, những overture opera được gọi là các sinfonia này đã có
hình thức cấu trúc 3 phần hoặc 3 chương. Chương đầu nhanh, chương thứ 2 chậm và
chương thứ 3 có tính nhạc nhảy – thường là 1 minuet. ko chỉ được liên hệ 1 cách
hữu cơ với các opera, các overture này cũng được phô diễn như các tác phẩm hòa
nhạc và các nhà soạn nhạc Ý như Tomaso Albinoni, Giovanni Battista Sammartini
và Antonio Vivaldi đã bắt đầu viết những sinfonia độc lập cũng theo hình thức
nhanh-chậm-nhanh. Cấu trúc chương thứ nhất của của kiểu giao hưởng này đã sớm
sử dụng hình thức sonata, và những tiền thân khác nhau của hình thức sonata
hoàn chỉnh sau này cũng được định hình trong sự nâng cao của thể sản phẩm giao
hưởng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét